Nhớ Mãi Không Quên
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Số chương: 15
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành, yêu qua mạng, HE.
Trạng thái: Đã xuất bản.
Truyện của Mặc Bảo Phi Bảo, tôi đã cày qua không ít bộ. Cho dù tình tiết truyện có bình lặng như nước, hay cao trào đến đâu, chỉ cần đọc, liền nhận ra chất văn rất riêng, rất dễ chịu của Mặc Bảo Phi Bảo, đó là dịu dàng đến bình yên.
Và “Nhớ mãi không quên” cũng không ngoại lệ.
Lúc cuốn sách này mới phát hành, tôi đã thêm vội vào giỏ hàng và rước luôn về. Bìa sách thực sự rất xinh, cảm giác tràn ngập hơi thở tươi mát của một chuyện tình yêu nhẹ nhàng.
Quả thực, chuyện tình yêu của Tư Niệm và Trình Thần dưới ngòi bút Mặc Bảo Phi Bảo vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng rất tình.
Tư Niệm và Trình Thần quen biết nhau qua mạng, chính xác là nhờ một game khá phổ biến thời còn học sinh. Khi đó anh lấy một cái tên rất bá đạo, khiến cô lần đầu nhìn thấy trong game liền bám riết không rời. Sau đó hai người cùng chơi game, chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời, từ học tập đến cuộc sống hàng ngày, từ việc càu nhàu giáo viên này giảng bài không hiểu, bài vở nhiều làm không hết, đến việc cô thích ăn gì, làm gì, và cả chuyện hai người sẽ gặp nhau trong tương lai ra sao.
Cả Tư Niệm và Trình Thần đều rung động trước đối phương từ lúc nào không hay, đến khi bày tỏ thành lời, cũng là lúc combo “yêu sớm + boss là nữ phụ” chính thức xuất hiện trong cuộc đời đối phương.
Trình Thần đối với chuyện tình cảm này, vừa dè dặt, lại cẩn trọng nâng niu không thôi. Tư Niệm luôn cảm thấy anh hờ hững khi cô kể với anh chuyện nọ chuyện kia, chẳng hạn như đồ ăn vặt yêu thích, hay món đồ xinh đẹp nào đó cô mới thấy lướt qua, nhưng cô lại chẳng thể nào biết được, cách một lớp màn hình, Trình Thần vẫn luôn lắng nghe kĩ càng, dịu dàng khắc ghi từng chút từng chút một trong lòng, anh thật sự rất muốn đem tặng cô những gì tốt nhất tặng cho cô, nhưng anh không có điều kiện, chỉ có thể thi thoảng đem tặng cô một vài đồ vật nhỏ, hoặc dỗ dành cô, cùng cô nói chuyện không quản thời gian.
Còn cô gái nhỏ Tư Niệm thì ngoài mặt rất bạo dạn, cho dù còn chưa biết mặt mũi đối phương ra sao, cũng dám gọi “ông xã” “bà xã” đến quen miệng, nhưng thực ra nội tâm cũng có phần bẽn lẽn, rụt rè. Khi ôm ấp tâm tư tình cảm thiếu nữ, mỗi lần trò chuyện, cô sẽ viết tên hai người ở phần cuối.
Tư Niệm Trình Thần – Mong nhớ đậm sâu.
Khoảng thời gian yêu sớm ấy, có đủ những câu chuyện ngọt ngào, tất cả đều đến từ giọng nói của anh, và các chuỗi kí tự trên màn hình máy tính. Điều tiếc nuối nhất trong mối tình ấy, chính là hai người chưa gặp nhau ngoài đời…
Tình cảm thời non trẻ ấp ủ bao nhiêu khát vọng trong tương lai, chỉ tiếc là không đợi được đến ngày Tư Niệm và Trình Thần thật sự gặp mặt, đã bị cha mẹ ngăn cấm, chỉ còn lại một kết thúc dang dở. Hai người cũng mất luôn liên lạc từ đó.
Rất nhiều năm sau gặp lại, Tư Niệm hiện tại đã là một biên kịch, còn Trình Thần thì trở thành một đạo diễn nổi tiếng. Hai người hợp tác trong một quảng cáo.
Kỳ thực, cùng làm trong ngành giải trí này, hai người có vô số cơ hội để hợp tác, để tình cờ gặp lại nhau, nhưng đều vì Tư Niệm thoái thác trốn tránh, nên rất nhiều năm như vậy mới có thể gặp mặt. Cô sợ đối mặt với anh, sợ đối mặt với quá khứ, với đoạn tình cảm vẫn còn cháy sáng rực rỡ trong lòng.
Cô vốn nghĩ chắc anh đã quên mình rồi, nên giả vờ vờ như cả hai chẳng hề quen nhau, mà đối đáp qua loa cho xong chuyện. Ai ngờ được, anh lại chỉ dùng một câu “Đã bao năm rồi, em vẫn còn kén ăn như thế” đập tan toàn bộ tuyến phòng ngự của cô.
Hóa ra, anh vẫn luôn biết.
Hơn nữa, anh còn đem theo đoạn tình cảm xưa cũ mà cô đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm, một lần nữa bước chân vào cuộc sống cô, vẫn chân thật và trọn vẹn như ngày nào.
Anh điềm nhiên như có như không nhờ cô chăm sóc chú chó Sprite khi phải công tác dài ngày, xử lý và giải vây giúp cô khi hàng xóm gây chuyện, anh trò chuyện, săn sóc, ân cần với cô giống như giữa hai người chưa từng có những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng bi thương không kém.
Tuy nói là, anh bước chân vào thế giới của cô, nhưng thực ra, anh cũng đồng thời dắt tay cô ghé qua thế giới của chính mình. Trình Thần từng chút từng chút một để cô cảm nhận được, sau ngần ấy năm, anh vẫn nhớ kĩ từng lời cô nói đến thế, nhớ kĩ điều cô thích, điều cô không thích, nhớ kĩ lời ước hẹn đặt tên cho thú nuôi của cả hai truyện nàng dâu cực phẩm – mèo Coca của Tư Niệm, và chú chó Sprite của Trình Thần, nhớ kĩ cô rất hay giận dỗi,… cũng nhớ kĩ bản thân từng vì cô mà yêu, mà thống khổ biết bao nhiêu….
“Khi ấy không tìm được em, anh đã rất buồn. Em thì hay giận dỗi, anh tưởng rằng em chỉ biến mất mấy ngày để anh cuống cuồng sốt ruột thôi, nào ngờ suốt mấy tháng trời không thể tìm được em.”
“Vốn dĩ anh định mua hai chai rượu, uống say một trận xong sẽ không đi tìm em nữa, vậy mà xui xẻo mua phải rượu giả. May mà sau đó được mọi người phát hiện, đưa đến bệnh viện. Những ngày tháng đó rất đau khổ, về sau anh phải học lại một năm.”
“Hồi mới gặp em, anh vẫn chỉ là một cậu học trò nghèo, không có thẻ tín dụng, thậm chí đến điện thoại di động cũng không có, chỉ có thể gọi cho em bằng điện thoại công cộng. Trừ việc thỉnh thoảng gửi đồ ăn vặt cho em, thì chưa từng tặng cho em một món quà tử tế nào cả. Lễ Tình Nhân cũng chỉ có thể gọi điện cho em ba tiếng đồng hồ để nói chuyện, chọc cho em vui. Anh không mua được xe, không có nhà, cũng không mua được nổi con mèo mà em thích. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngoài việc học giỏi, anh chẳng được tích sự gì cả…”
“Người năm đó anh yêu và cũng yêu anh, cả cuộc đời này chỉ có một người là em thôi.”
Lúc đầu mới đọc truyện, tôi vẫn luôn nghĩ, trong chuyện tình cảm của hai người, có lẽ, phần tình cảm mà Tư Niệm bỏ ra nhiều hơn so với Trình Thần rất nhiều, để đến rất nhiều năm sau nhắc lại, phần tình cảm ấy vẫn chưa một lần nguôi ngoai, vẫn sáng bừng trong tiềm thức. Thế nhưng càng về sau, tôi lại càng cảm thấy hối hận, tình cảm, vốn dĩ không thể so hơn thua, bởi vì những gì Trình Thần bỏ ra cũng rất đáng trân trọng. Anh vẫn luôn yêu, vẫn luôn chưa từng từ bỏ tình yêu của cả hai người, nuôi dưỡng nó lớn dần lên, để rồi ngày gặp lại có thể danh chính ngôn thuận bày tỏ, có thể cùng cô kiên định nói lời hẹn ước một đời.
“chọc tức vợ yêu mua một tặng một” là một câu chuyện không dài, chỉ dành một chút thời gian, là có thể đọc xong hơn 200 trang truyện, song dư vị đọng lại thật sự không tồi, nó giống như một ly trà tuổi trẻ, nhấp một ngụm liền cảm thấy hoài niệm thời thanh xuân, hoài niệm mối tình đầu mà cả đời chẳng thể dễ dàng quên được…